Vị Đắng Trong Cuộc Sống
Trâm mở cửa nhìn ra trời mù sương. Chồng cô đã đi công tác 3 tháng và không có thời gian gọi về thăm hỏi. Chiếc điện thoại nằm im, cô gọi cho anh nhưng chỉ nghe tiếng tút dài hoặc câu trả lời vội vàng “Anh đang bận, lát anh gọi lại”. Khi anh gọi, cô thường đã ngủ hoặc chập chờn, thấy bực mình khi chuông reo, có khi còn tắt máy không nghe nữa. Dù mới 26 tuổi, cô cảm thấy cô đơn khi chồng đi xa, bỏ lại cô trong căn nhà trống trải. Nhiều đêm không ngủ được, cô gõ máy tính, nghe nhạc Rock để vơi nỗi cô đơn. Anh không hiểu cô cần tình cảm hơn những khoản tiền anh gửi. Đột nhiên, tin nhắn đến: “Trâm à, em ngủ chưa? Mai mình gặp nhau được không? Anh muốn gặp em”.
Phong, gã giám đốc lớn tuổi hơn Trâm, quen cô trong một buổi phỏng vấn. Gã để cô chờ lâu vì công việc bận rộn, thường xuyên nghe điện thoại trong lúc trò chuyện. Sau khi cô thất vọng vì không phỏng vấn được, gã hẹn gặp ở một quán cà phê cổ điển mà gã cho là hợp với cô. Trâm cố tỏ ra bướng bỉnh, nhưng gã kéo dài cuộc trò chuyện với nụ cười bí ẩn. Gã nhận xét đôi mắt cô đẹp nhưng luôn bất an, trong khi Trâm chỉ mỉm cười. Gã nói cô có nụ cười trong sáng, nhưng ánh nhìn của gã khiến cô cảm thấy lạnh gáy, dù cô đã xây dựng một vỏ bọc kiên cố cho bản thân.
Khi gặp gã, Trâm lại cảm thấy xấu hổ và khờ khạo. Gã hiểu những bất an trong lòng cô và những điều chồng cô không mang lại. Gã thường nhắn tin và gọi cho cô vào những lúc cô buồn, khi cô cần một giọng nói ấm áp. Trâm mặc chiếc quần jeans sờn gấu và áo pull ôm sát, bước vào quán cà phê nơi gã đang ngồi. Lần này, cô không gặp gã vì công việc mà tự nhủ có thể sẽ có thêm ý tưởng cho bài viết. Gã, người đàn ông thành đạt với gia đình, có nhiều cô gái vây quanh, nhưng lại hẹn hò với cô. Ánh mắt gã nhìn cô thật khác, khiến cô cảm thấy run rẩy.
Trâm biết gã hiểu những bất an trong mình. Một đêm, gã nhắn tin chúc cô tìm thấy bình yên trong tâm hồn, điều mà cô rất cần để trái tim không nổi loạn. Trâm run rẩy gọi cho gã nhưng chỉ nghe tiếng điện thoại viên. Gã biến mất khỏi cuộc đời cô, và cô thường ghé quán cà phê để tìm kiếm ánh mắt, nụ cười của người hiểu mình. Một ngày, chị văn thư gọi lại đưa cho cô bưu thiếp màu hồng chúc mừng sinh nhật, không phải chữ của chồng. Trâm chạy ra ngoài và nhìn thấy gã mỉm cười trước khi hòa vào dòng xe tấp nập.
Xin vui lòng cung cấp văn bản bạn muốn tôi viết lại ngắn gọn.


Source: https://afamily.vn/tinh-yeu-hon-nhan/vi-dang-20120304112129391.chn